Thiền ta với ta

Thiền ta với ta

Thiền tứ thời xuân hạ thu đông,
Đưa tâm về chữ không trống rỗng.
Quán chiếu hơi thở một dòng lưu động
Thủ ý đan điền, tâm rỗng hư vô.

Tạm xa ta bà nhiễu loạn xô bồ.
Quay vào bên trong một miền an lạc
Quan sát cuộc đời giống như dòng thác.
Mải miết xô nhau, bèo bọt u sầu.

Tâm không tĩnh, đi về đâu cũng vậy.
Vì mất phương lạc lối giữa trần ai.
Thoát ra đi, đừng quanh quẩn với đêm dài.
Mà bỏ phí ánh bình minh rực rỡ.

Quay vào trong thấy trăm hoa đua nở.
Ở nơi đây, trong từng sát na này.
Vậy cớ sao cứ mải miết đêm ngày
Đi tìm ở bên ngoài thân giả tạm.

Kiếp nhân sinh chỉ là một điểm trạm.
Để cho ta học hỏi biết bao điều.
Biết buông bỏ, học hỏi và thương yêu.
Hòa mình với vạn muôn vô ngã.

Thanh Giang

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *