Chia sẻ cùng bạn Nguyễn Hải
Những con đường sông núi đã qua.
Để lại trong ta biết bao nhiêu cảm xúc.
Và nhận ra, có rất nhiều cung bậc.
Của cuộc sống, cũng như tình yêu.
Ở nơi đâu cũng có những buổi chiều.
Dù nơi phồn hoa, tới những miền đất vắng.
Nhưng sẽ không có những khoảng lặng
Khi trong tim luôn rực lửa ngút trời.
Phải đánh đổi biết bao nhiêu, để có được nụ cười.
Của những người mình thương yêu nhất
Dù có đi khắp chốn, tận cùng của trái đất
Sẽ chẳng có nơi đâu bằng mái ấm gia đình.
Vì ở đó ta sẽ có được yên bình.
Khi ngoài kia sóng đời luôn trực nuốt.
Có đối diện với cùng cực của giá buốt.
Mới thấu hiểu được hơi ấm của sẻ chia.
Tất cả ngày hôm nay, hôm qua và hôm kia.
Điều đã lùi vào dĩ vãng
Mặt trời của ngày mai, đang dần ló rạng.
Vậy hãy vui đi, trọn vẹn của đêm nay.
Cảm ơn cuộc đời, khi ta đã nếm được đắng cay.
Để ta sống chậm hơn và yêu nhiều hơn nữa.
Rồi thắp lại trong tim một ngọn lửa.
Của đam mê cháy bỏng một thời.
Khi trên môi luôn nở nụ cười
Sống lạc quan yêu đời, vô tư lự
Trong tim ta, sẽ mãi luôn lưu giữ.
Những kỷ niệm ngọt ngào của ký ức ngày xưa.
Cho dù ngày mai có đi trong nắng mưa.
Vẫn tự tin bước vì trong ta có chất liệu
Vui bước chân hoà theo từng nhịp điệu.
Của những miền đất mới, vẫn đang vẫy gọi ta.
Thanh Giang