Mẹ ơi, mẹ! hôm nay con nhớ.
Bốn năm rồi nhanh quá mẹ hiền ơi.
Ngày mẹ đi, tim con như chết lặng
Bởi từ đây con xa mãi mẹ yêu.
Cuộc đời mẹ là những dòng nước mắt
Chịu biết bao tủi nhục với đắng cay
Ông mất sớm khi mẹ tròn hai tuổi
Cậu Thư thì vẫn nằm ở trong nôi
Đám tang ông bao nhiêu người đưa tiễn
Thương cho bà đơn độc với con thơ
Hai bác gái mới vừa đôi sáu
Bác trai thì bẩy tuổi vẫn ngây ngô
Nhà nghèo khó cơm ăn đâu cho đủ
Chỉ biết tìm rau rệu với thài lài
Mùa nước lên đi tìm rau khoai ngứa
Cốt sao cho qua cơn đói cầm hơi.
Lớn một chút mẹ phải ở đợ.
Đi vớt bèo, cắt cỏ, trăn trâu
Chỉ mong sao được no cái bụng
Không phải chịu nghèo đói triền miên.
Nhưng cực quá cảnh đời con ở
Mẹ tìm cách chạy trốn về bên bà
Bà thì bệnh quanh năm đau yếu.
Vẫn gắng làm tất cả vì con thơ.
Năm mười sáu mẹ tham gia tiếng gọi
Đi thanh niên xây dựng nước nhà
Cam Bố Hạ, nông trường mẹ tới
Cũng nơi đây mẹ đã gặp bố con.
Đi làm dâu ở miền đất xa lạ
Mẹ chịu bao cay đắng, tủi hờn
Luôn có những người hay bắt nạt.
Nhưng mẹ luôn đứng vững can trường.
Nuôi chúng con có được ăn học
Để sau này không khổ như mẹ yêu
Một mình mẹ tảo tần sương gió
Đôi vai gầy điểm tựa cả gia đình
Luôn mong ước chúng con sẽ thành đạt
Là nỗi niềm mong mỏi khôn nguôi
Ngay cả lúc sắp lìa xa nhân thế
Vẫn hết lòng lo lắng cho chúng con
Khi thơ bé con luôn thầm ước
Mẹ sẽ mãi ở bên chúng con
Để con được đời đời bên mẹ
Nhưng mơ ước chỉ là ước mơ thôi.
Nhớ ngày này con rùng mình mẹ ạ
Khi đầu con khăn tang trắng mẹ ơi
Mầu trắng bạc như cuộc đời của mẹ
Dành cả đời cho chị em con
Nếu như có kiếp sau, con ước
Con mãi là con của mẹ yêu
Để được sống những tháng ngày bên mẹ
Dù khó khăn luôn đầy ắp tiếng cười.
Thanh Giang 31/08/2020