Quán chiếu vô thường
Bến sông này vạn pháp thân từ bỏ
Để trở về miền cát bụi hư vô.
Dù trong tay có sừng sững cơ đồ
Cũng vô nghĩa khi trở về cát bụi.
Cả cuộc đời tấm thân gầy lầm lũi.
Mải tranh đua với cơm áo gạo tiền
Trong thân tâm, luôn luống những ưu phiền.
Mải toan tính, tháng ngày dài tất bật.
Rồi một ngày bỗng nhận ra sự thật.
Tấm thân này là giả tạm mà thôi.
Vạn hữu duyên, được tái sinh làm người.
Vui thoáng chốc giữa dòng đời trong đục.
Một mai này rồi cũng sẽ tới lúc.
Ta sẽ về với mẹ thiên nhiên.
Vứt bỏ đi, thân giả tạm ưu phiền.
Phiêu diêu tới miền tự do cực lạc.
Giật mình hỏi, là mình đang phiêu dạt?
Đang đi đâu và ta sẽ về đâu?
Giữa nhân sinh, ta bà lắm u sầu.
Làm sao thoát khỏi trần ai bi luỵ.
Ai giải thoát được khổ đau trần lũy.
Ngoài chính ta và nương tựa vào ta.
Bằng thiền định quán ngọn lửa ta bà.
Để thấu hiểu kiếp nhân sinh ngắn ngủi.
Ngày xưa Phật có những lời nhắn gửi.
Tới chúng sinh muôn vạn kiếp về sau
Rằng ngài có một phương tiện phép mầu
“Sống tỉnh thức” âu sầu sẽ tan biến.
Ngay lập tức vạn phép mầu hiển hiện
Ngay chính đây và ở tại nơi đây
Trong khoảng khắc của mỗi sát na này
Ta sẽ thấy vô thường luôn hiện hữu
Thanh Giang