Nhớ thủa xưa, ngày mỗi buổi tới trường
Vui với bạn, thầy cô thương mến
Cả một trời đong đầy bao kỷ niệm
Của cái thời nghèo khó gian nan
Buổi trưa hè cùng đám bạn trong làng
Trốn mẹ đi bắt cua mò ốc
Mẹ bắt được chưa roi nào đã khóc
Đám bạn cười khúc khích ồ ê
Nhớ mỗi khi đông lạnh gió mùa về
Lại rúc lòng mẹ để tìm hơi ấm
Nhớ lời ru à ơi thấm đượm
Tình mẹ hiền, tình của quê hương
“Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi…
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của mẹ tôi”
Thanh Giang