Thiền
Tâm thiền định như mặt hồ tĩnh lặng.
Chiếc lá rơi, mặt nước cũng xôn xao
Đâu phải như tâm cuộn biển sóng trào.
Hòn đá tảng ném vào đâu ai biết.
Cuộc sống này vô sinh và bất diệt,
Đến và đi đều thuận với nhân duyên
Không tham chấp, buông bỏ mọi ưu phiền.
Quay về với tâm thiền, sống tỉnh thức
Kiếp nhân sinh chỉ có thời gian thực,
Không quay lại được quá khứ nhân gian
Còn tương lai chẳng lo lắng luận bàn.
Trở vào trong, quán chiếu từng nhịp thở
Mỗi ngày mới, nghe âm thanh gợi mở.
Tiếng chim ca cùng ánh nắng chan hoà
Tưới trên từng lá non với mầm biếc
Vậy mà ta vô tình chẳng nhận ra.
Nữa đời người ta đã từng bước qua.
Bao cung bậc vui buồn cảm xúc
Chợt một ngày ta nhận ra sự thực.
Hữu và vô, vô hữu, hữu vô
Thanh Giang