Chiều đông tĩnh lặng triền đê
Hoàng hôn phủ bóng bốn bề thinh không
Lạc mình giữa chốn mênh mông
Ngắm nhìn nước biếc bên dòng Thương giang

Lững lờ nước chảy nhẹ nhàng
Toạ thiền tỉnh thức thênh thang đất trời
Dù đi khắp chốn khắp nơi
Chẳng nơi đâu sánh bằng nơi quê mình

Từ ngày biết ánh bình minh
Êm đềm hạnh phúc nghĩa tình mẹ cha
Nay mẹ dù đã đi xa
Nhưng quê hương vẫn mãi là mẹ yêu

Mẹ ơi mỗi sớm mỗi chiều
Thương con mẹ gắng mọi điều lo toan
Nhớ sao cái cảnh cơ hàn
Cha thời đi vắng họ hàng thời xa

Biết bao bão táp phong ba
Mình mẹ chống đỡ vượt qua chẳng nàn
Chịu thương chịu khó muôn vàn
Vai gầy lặn lội chẳng than với đời

Dạy con từng chữ từng lời
Mong con yên ấm hơn đời mẹ cha
Nay dù con sống phương xa
Nhưng không quên được quê nhà năm xưa

Một thời giãi nắng dầm mưa
Cùng mẹ cấy lúa giữa trưa ngoài đồng
Những ngày rét cắt mùa đông
Mo cau con đốt lửa hồng mẹ ơi (1)

Thêm mùa đông nữa về rồi
Con về bên mẹ ru hời tháng năm
Bên khô mẹ để con nằm
Chỗ ướt phần mẹ tháng năm ru hời

Bên võng mẹ hát à ơi
Con say giấc ngủ giữa trời bao la
Con cò bay lả bay la
Từ trong câu hát mẹ ca một thời

“Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn”
Bà ru mẹ, mẹ ru con”
Ngày nay con lại ru con của mình

Những lời ca thấm nghĩa tình
Tháng năm năm tháng ấm tình thương con
Mẹ ơi mẹ vẫn mãi còn
Trong từng câu hát bên con suốt đời.
Thanh Giang

(1) Ngày xưa ở quê mỗi khi đông về mẹ hay bị cảm lạnh, nên lúc nhỏ Thanh Giang thường xin mo cau đốt lên để hơ dưới gầm giường, mẹ nằm ở trên đắp chăn thì sẽ rất ấm và đỡ bị cảm lạnh vào đêm đông. (Những ký ức không thể phai mờ những tháng năm bên mẹ)

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *