“Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ

Đức cù lao muôn một trả chưa xong”

 

Lá ngô lay ở bờ sông

Bờ sông vẫn gió người không thấy về

Con về thăm lại miền quê

Nơi mẹ vất vả bộn bề quanh năm.

 

Nhà mình vất vả khó khăn

Lưng gầy mẹ gánh thánh năm mỏi mòn

Tất cả vì ba chúng con

Giữa trưa nắng cháy héo hon thân cò.

 

Bắt cua, bắt tép mẹ mò

Mong con được hưởng ấm no cuộc đời.

Những ngày tháng Sáu nắng nôi

Một mình mẹ cấy đội trời gian truân

 

Hi sinh cả tuổi thanh xuân

Xa chồng vất vả tảo tần sớm trưa

Mẹ thời chẳng quản nắng mưa

Xăm xăm bóng mẹ cày bừa ruộng sâu.

 

Ngậm ngùi rưng lệ âu sầu

Còn đâu dáng mẹ, rầu rầu mình con.

Mẹ ơ năm tháng héo mòn

Thân con phúc mỏng chẳng còn mẹ yêu.

 

Từ ngày tắt nắng lưng chiều

Là con mất mẹ dấu yêu thủa nào

Mẹ đi nước mắt con trào

Tháng năm con nhớ nghẹn ngào tháng năm

 

Giờ đây mảnh đất mẹ nằm

Khói hương phảng phất trăm năm một đời

Mẹ ơi mẹ ở phương trời

Thương con mẹ hãy mỉm cười bên con.

 

Bông hồng trên ngực con còn

Một màu trắng bạc nước non chia lìa

Hiển linh mẹ hãy hiện về

Bên còn cùng cháu thôn quê thanh bình.

 

Về thăm xóm cũ thắm tình

Về thương lại thủa một mình gian nam

Nhân sinh kiếp sống lầm than

Cõi Phật mẹ sống, khói nhang mẹ về!

 

Thanh Giang

 

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *