Có nỗi đau nào hơn đau nỗi chia xa.
Giọt nước mặt nhạt nhoà, thấu đời bao cay đắng
Đã đi cùng nhau qua biết bao mưa nắng
Giông tố cuộc đời xô đẩy mối duyên ta.
Khi giật mình tỉnh thức, thời đã qua.
Anh mới thấy trong anh thật trống vắng
Cả thời không điều chìm trong tĩnh lặng
Lau dòng lệ nhạt nhòa, chua xót trái tim đau.
Đi về đâu để tìm thấy được nhau.
Khi trước mặt là con đường trăm lối
Nhìn dòng đời ngàn người bước vội
Một mình anh, lạc lõng lỗi đi về.
Người thương ơi xin trở lại miền quê
Miền của thời hai đứa mình chung lối
Vui bên nhau trọn vẹn ngày, sớm tối
Thương nhớ vơi đầy tê tái nỗi cô đơn
Đi suốt cuộc đời biết ai dại ai khôn
Dẫu làm lại vẫn đi con đường ấy
Một con đường mà ta không thể thấy
Tương lai mịt mùng, quá khứ chẳng đổi thay
Thanh Giang