Đi thật xa tới thâm sơn cùng cốc
Tĩnh tọa thiền về với mẹ thiên nhiên
Tạm lánh xa nhân thế những ưu phiền
Sống tỉnh thức cùng cỏ cây hoa lá
Kìa tiếng chim hoà nước chảy khe đá
Mà ta nghe như tiếng mẹ ru hời
Thoảng gió đưa vi vút giữa đất trời
Hồn bay bổng giữa khoảng không bất tận
Đời vô thường nên ta không buồn giận
Buông hết đi cho nhẹ gánh nhân gian
Bởi khổ đau có lớp lớp muôn vàn
Biết dừng lại sẽ an nhiên tự tại
Kiếp nhân sinh không có gì còn mãi
Chính thân ta cũng vô ngã kia mà
Hữu nhân duyên nên xum họp một nhà
Vui hạnh phúc những tháng ngày thong thả
Thanh Giang