Đi về đâu mái tóc dài thương mến.
Đã bao phen lỗi hẹn bến đợi chờ
Để một đời anh cứ mãi thẫn thờ
Tìm em mãi, nên đã sầu khô héo.
Biết tìm đâu, giữa dòng đời muôn nẻo
Trăm triệu người sao không thấy được em
Nhiều dáng hình, mà chẳng thấy thân quen
Anh lạc giữa biển người bất tận.
Khi bên em, anh mới được sống thật
Với chính anh và duy chỉ em thôi
Ôi cuộc đời! bao vất vả ngược xuôi
Mình đã lạc khi tuổi đời vừa chớm.
Anh ước gì mình sẽ không phải lớn
Cứ vô tư như lúc trẻ chúng mình
Không tiền bạc, sống có nghĩa có tình
Yêu và ghét thật lòng mình. Em nhỉ!
Lớn lên rồi có quá nhiều lo nghĩ
Anh thấy thương cho kiếp một con người
Lòng rất buồn những vẫn phải cười tươi
Để khỏa lấp những tháng ngày xa vắng
Khi bên em bầu trời thật nhiều nắng .
Vắng em rồi trời nắng hóa thành mây
Thầm nhớ em, trò chuyện với cỏ cây.
Gửi vào gió nhờ mây chuyển giùm nhé
Người thương ơi, em mãi là cô bé
Của đời anh tha thiết nhớ thương em
Anh đã đi qua các lối, ngõ quen
Mong tìm lại những hình dung thủa ấy
Để mỗi khi ký ức xưa sống dậy
Như thước phim lưu bút tuổi ngày xanh
Trong tim anh có mảnh đất yên lành
Chỉ riêng anh và em thôi. Bé nhé
Thanh Giang