Tôi rất sợ khi trái tim tôi chết
Là mất đi hết tất cả tình yêu
Chẳng còn thương, còn nhớ nhung nhiều
Chẳng còn muốn làm lành khi giận dỗi
Có lẽ thời gian đã đi qua quá vội
Làm hai ta càng mãi xa cách nhau
Kỷ niệm đẹp có lẽ đã phai màu
Theo năm tháng trôi dần vào quên lãng
Tôi đã cố tìm em trong dĩ vãng
Một người yêu và thương tôi thực lòng
Nhưng càng cố thì tôi càng thất vọng
Em hôm nay, không phải em hôm qua
Vậy điều gì làm tình yêu phôi pha
Chắc chỉ có em tôi, ta đều hiểu
Nhưng không chịu chia đều những cảm xúc
Mà luôn chờ dành trực đổ bên kia
Có những lúc tôi chỉ muốn chia lìa
Tìm lối đi cho thân tâm thoát tục
Nhưng sự đời đã làm tôi bất lực
Gục ngã đau thương trước thực tế cuộc đời
Ngước mắt lên để muốn hỏi ông trời
Mình cố gắng sao biên kia không cố
Quá nhiều lần em đã muốn đạp đổ
Hạnh phúc con cỏn duy nhất của đời tôi
Tôi lạc lõng và cảm thấy chơi vơi
Khi bên em cùng đường đời một lối
Tưởng là gần nhưng cách xa vời vợi
Khi trái tim chẳng còn đập cùng nhau
Tôi rất sợ trước thực tại thương đau
Nhưng hỡi ôi, ta cũng phải chấp nhận
Hiểu ra rằng, khi không thương thì sẽ chẳng còn giận
Vì ta còn gì để vướng bận đâu em
Thanh Giang