Mùa này Melbourne lạnh lắm em
Ngoài kia tuyết phủ kín bên thềm
Nơi này tuyết lạnh, tim tôi lạnh
Thương nhớ cố nhân, quạnh quẽ sầu.
Cả miền tuyết trắng biết tìm đâu
Bóng hồng thiếu nữ đứng đợi lâu
Tóc xõa bờ vai chờ trăng tới
Thỏa nỗi chờ mong, nỗi hẹn hò
Ước gì nhân thế có chuyến đò
Trở ngược thời không thủa học trò
Tìm gặp lại em người thiếu nữ
Thương lại tình xưa thủa xuân hồng
Dẫu biết người xưa đã lấy chồng
Hỏi người phương ấy có nhớ không
Những lần thề hẹn nên duyên nợ
Mà lỡ bỏ tôi nát cõi lòng
Melbourne mình tôi giữa mùa đông
Lạc lối u sầu bước như không
Ngẩng mặt nhìn trời, đôi mắt ướt
Nuốt lệ chua cay, nấc nghẹn sầu
Đời là như thế, chẳng mong cầu
Trăm năm duyên nợ bạc mái đầu
Còn đâu ý niệm nghèo hạnh phúc
Một mái nhà tranh, trái tim vàng
Vì đâu mà chịu cảnh phũ phàng
Vì tôi nghèo quá phải không nàng
Nên đời hắt hiu buồn muôn thủa
Chẳng dám yêu thương, dám mộng thường
Thôi thì duyên phận kiếp đoạn trường
Thả đời trôi dạt dòng sông Tương
Mong đời thuận duyên theo sóng nước
Gặp được người thương thoả mộng thường
Thanh Giang