Lời Dạy Của Mẹ
Ngày xưa khi còn bé, cha thì đi công tác quanh năm suốt tháng. Cả tuổi thơ chỉ sống bên mẹ và anh chị. Là một đứa trẻ tinh nghịch, suốt ngày đánh nhau với đám trẻ trong làng, ngày nào cũng có người đến gọi cổng thưa chuyện. Mẹ thì thương con, mỗi lần bị gọi cổng thì mẹ lại thủ thỉ kể chuyện con nghe. Với tính cách bướng bỉnh, nên chẳng chịu nghe mẹ dạy, ngồi bên mẹ lúc nào cũng phải nghịch cái gì đó. Có lần đổ nhựa đường làm đồng xu để chơi với đám bạn, chẳng may đổ vào chân. Vì tính gan lỳ, nên “không thèm” khóc, vẫn thản nhiên nói với mẹ con bị bỏng và sau trận đó thì in hằn lên chân là vết sẹo to chà bá. Từ đó, Mẹ đặt cho biệt danh là thằng “gan lỳ tướng quân”.
Ấy vậy mà cũng đã ba mươi năm có lẻ rồi. Lời mẹ dặn vẫn luôn giá trị. Xin ghi lại bằng thơ những lời mẹ đã dạy con khi còn thơ bé. Mãi ơn mẹ!
Con ơi mẹ dặn điều này
Hãy ghi nhớ lấy đêm ngày liệu lo
“Tin bợm thì sẽ mất bò
Tin bạn mất vợ nằm co một mình”
Sống đời thuận nghĩa, vẹn tình
Trợ nhân là giúp chính mình đó con.
Một lòng trung nghĩa sắt son
Thiên cơ đã tỏ, con còn lo chi.
Anh em có nghĩa có nghì
Bất nhân bội tín, chớ thì anh em.
Nhân sinh cần biết dưới trên
Chân, trung, tín, nghĩa luyện rèn vững tâm.
Bạn bè giữ nghĩa ân cần
Chớ có bội tín, thất nhân hại người.
Làm sao sống ở trên đời
Đến đi, đi đến luôn thời khắc ghi
Vợ chồng duyên nợ, nghĩa nghì
Yêu thương chia sẻ sợ gì gian nan
Một lòng một dạ chẳng than
Cùng nhau vun đắp, chứa chan mặn nồng
Người đời lấy Đức mà trông
Kẻ mà thất Đức thì trông mong gì
Nhớ lời mẹ, gắng tỏ tri
Để con trải nghiệm những gì hôm nay
Mãi ghi ơn đức sâu dày
Nghĩa mẹ như nước trời mây sánh tày
Mẹ luôn ở mãi nơi đây
Bên con một nửa thân này của con.
Thanh Giang!