Từ khi nào, tôi yêu những cơn gió.
Thổi hồn tôi đi mọi ngõ cuộc đời.
Để thân tâm lơ lửng giữa đất trời.
Bay cao mãi, không về thực tại nữa.
Từ khi nào, tôi yêu màu nắng lửa.
Sưởi ấm tim lạnh giá, khi đông về
Để cho tôi tạm gác những bộn bề.
Cảm hương vị, bốn bề là hạnh phúc.
Từ khi nào, tôi yêu sự chân thực.
Đến bên nhau không còn chút dối lừa
Để cuộc đời luôn là những trang thơ.
Tươi đẹp mãi và hồn nhiên mãi
Từ khi nào, tôi yêu sự vững chãi.
Của tình người, tình bạn, tình anh em
Để cùng nhau đi qua những đêm đen.
Và hạnh phúc đón bình minh rực rỡ
Thanh Giang